VŨ VĂN ĐẠI LANG
*
Gò Bồi, quê ơi !
Còn đâu chốn cũ năm xưa
Nếp quê phồn thịnh đời chưa hãi hùng.
Qua cơn bom đạn bão bùng
Tình quê tan tác nghìn trùng cách xa.
Người thân đâu hỡi quê nhà ?
Nào ai phiêu bạt, ai mà nằm đây ?
Tấc xương vùi giập cỏ cây
Vườn hoang khuất lối, khói mây rêu mờ.
Giòng sông xơ xác đôi bờ
Rươm rươm hạt lệ, mối tơ gieo sầu.
Nếp quê phồn thịnh đời chưa hãi hùng.
Qua cơn bom đạn bão bùng
Tình quê tan tác nghìn trùng cách xa.
Người thân đâu hỡi quê nhà ?
Nào ai phiêu bạt, ai mà nằm đây ?
Tấc xương vùi giập cỏ cây
Vườn hoang khuất lối, khói mây rêu mờ.
Giòng sông xơ xác đôi bờ
Rươm rươm hạt lệ, mối tơ gieo sầu.
9/1975
*